Ôn Văn xách cổ áo người này, dùng một sợi dây thừng trói chặt hắn vào thanh bảo hiểm của xe, sau đó đi ra phía sau xe, mở cửa.
Ôn Văn có thể cảm nhận được trong xe có người bị giam, theo hơi thở thì có lẽ chỉ là người bị hại mà thôi.
Mở cửa một cái, Ôn Văn nhìn thấy bên trong giam giữ hai người phụ nữ, một người đã té xỉu, người kia thì núp trong góc không ừ hử gì, cơ thể run rẩy mất tự nhiên.
Nhìn thấy hai người không có việc gì, Ôn Văn thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói: "Không sao rồi, hai cô đã an toàn, tôi tới cứu... cái rắm á!"
Người phụ nữ núp trong góc đột nhiên ngẩng đầu, điên cuồng nhìn Ôn Văn.
Ôn Văn thu lại lời an ủi, chỉ thấy người phụ nữ này giống lão tài xế trước đó, mạch máu lộ rõ trên cơ thể, miệng từng chút một há to.
Hai bên khóe miệng cô ta nứt ra, rách tới tận gần vành tai, bên trong cái miệng dính máu kia là chi chít răng nhọn, bị cắn trúng đầu thì chỉ sợ sẽ bị chẻ ra như quả dưa hấu.
Nhìn chằm chằm người phụ nữ này hai lần, sau đó Ôn Văn đột nhiên nói: "Ta đã từng tự thể nghiệm rồi, há miệng lớn như vậy rất bất tiện, thật ra trong thực tế miệng con người chỉ lớn có bây nhiêu là có nguyên lý khoa học cả."
"Hở ra hai bên như ngươi tuy nhìn dọa người thật đấy nhưng không thể nhấm nuốt thức ăn bình thường, ăn canh cũng khó, quan trọng nhất là há miệng to như vậy sẽ tổn hại phần cơ của gương mặt, không đủ lực cắn..."
Ôn Văn còn chưa nói hết lời thì người phụ nữ kia đã nhanh chóng bổ nhào về phía Ôn Văn, thế nhưng cô ta vừa nhảy tới giữa không trung đã bị chặn lại, cơ thể của Tam Tể Nhi đột nhiên phình to lên thành một con mãng xà thật to quấn lấy người phụ nữ này, làm cô ta không thể động đậy.
Người phụ nữ kia há to miệng muốn cắn xé Tam Tể Nhi nhưng làm thế nào cũng không thể cắn tới.
"Sao lại kỳ quái như thế, vì sao cô cũng có hơi thở của Ngô Vọng chứ, rõ ràng lúc tôi đối phó tên tài xế kia thì cô vẫn chỉ là một người bình thường mà thôi..."
Liên tục xuất hiện hai người biến dị có hơi thở của Ngô Vọng làm Ôn Văn mơ hồ cảm thấy có chút bất an, thành phố này có khả năng sắp xảy ra chuyện lớn.
Trong lúc Ôn Văn suy nghĩ, cái miệng rộng của người phụ nữ kia thật sự quá có cảm giác tồn tại, vì thế Ôn Văn quyết định kiếm vài thứ chặn nó lại, anh tìm lại quả cầu cờ ly ném ngất tên đàn ông khi nãy, dùng nó chặn miệng người phụ nữ này có lẽ là ý tưởng tuyệt vời.
Nhưng Ôn Văn vừa mới cầm quả cầu kim loại kia quay trở lại thì nhìn thấy Tam Tể Nhi há to mồm ngoạm trên đỉnh đầu người phụ nữ một cái, sau đó nuốt thứ gì đó xuống.
Mà người phụ nữ này đã không còn hơi thở, quả cầu kim loại chặn miệng tựa hồ không cần nữa rồi.
"Tao chỉ bảo mày giúp tao trông chừng người phụ nữ này thôi, lại lại dám thừa dịp tao không chú ý mà ăn thịt người à? Xem tao làm thế nào xử lý mày."
Ôn Văn không ngờ Tam Tể Nhi trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn lại còn bản tính hoang dã này, xem ra nên tìm chút thức ăn quái dị hơn cả da chân để chút cho nó.
Tam Tể Nhi oan ức loạng choạng thân rắn, tựa hồ muốn nói vấn đề này không liên quan gì tới mình, Ôn Văn hung hăng trừng mắt liếc nó, thằng nhãi này phỏng chừng đã ăn trúng nguyên liệu hắc ám rồi.
Đang nghĩ xem nên xử lý Tam Tể Nhi thế nào thì Ôn Văn đột nhiên sửng sốt, không chỉ người phụ nữ này, hơi thở của người đàn ông kia cũng đã biến mất, hắn cũng đã chết!
Dùng bao nhiêu lực đối phó người đàn ông kia, Ôn Văn hiểu rất rõ, cao lắm chỉ làm người hôn mê mà thôi, mà Tam Tể Nhi cũng không có khả năng giết người, vậy hắn đã chết như thế nào?
Đầu tiên Ôn Văn tiến tới bên cạnh người phụ nữ kia điều tra một phen, nhìn thấy đầu cô ta thì liền hiểu được.
Trên đỉnh đầu người phụ nữ này có một cái lỗ thủng đường kính ba cm, phần da gần cột sống cũng rách mướp.
Giống như có một thứ có hình dáng như con rết ẩn mình trong cột sống và não cô ta, điều khiển hành động của cô ta!
Sau khi cô ta bị bắt thì nó bò ra khỏi cơ thể cô ta!
Ôn Văn kiểm tra người đàn ông ở bên ngoài một chút, triệu chứng của hai người hoàn toàn tương tự, nói cách khác có vấn đề thật ra không phải hai người này mà là thứ đang sống nhờ ở trên người bọn họ.
Thứ ký sinh trên người người phụ nữ đã bị Tam Tể Nhi ăn rồi, mà con sâu trên người người đàn ông kia có lẽ đã chạy thoát, mình muốn tìm cũng không dễ.
Đúng lúc này Ôn Văn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía thành phố Hóa Sơn, tiếp đó có một tiếng vang lớn truyền tới.
Chỉ thấy một trạm xăng dầu lớn ở trong tầm mắt Ôn Văn đột nhiên nổ tung, ngọn lửa và khói đặc cắn nuốt hết thảy xung quanh, một người nhân viên làm công đứng trong ngọn lửa cười ha hả, thẳng đến khi bị ngọn lửa cắn nuốt.
Động tĩnh tương tự như trạm xăng dầu này vẫn còn mấy chỗ nữa, cả thành phố nháy mắt hỗn loạn.
Ôn Văn đứng bên ngoài thành phố, trừng to mắt tự lẩm bẩm: "Thành phố này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện này có lẽ không dễ làm rồi..."
Gần như cùng lúc Ôn Văn đang cảm khái, thiết bị đầu cuối siêu thợ săn đã truyền tới tin tức nhiệm vụ, là mệnh lệnh cưỡng chế dành cho tất cả siêu thợ săn ở gần thành phố Hóa Sơn!
Không tiếc bất cứ giá nào, bắt giết 'Kẻ Cuồng Trò Chơi', tiêu diệt tất cả quái vật chưa đăng ký ở thành phố Hóa Sơn!
Ôn Văn chỉnh lại quần áo một chút, quay sang vẫy tay với Tam Tể Nhi một cái rồi trực tiếp bay lên trời, hướng về phía thành phố Hóa Sơn.
Mệnh lệnh cưỡng chế thế này thường chỉ xuất hiện trong tình huống xấu tới một mức độ nào đó mới tuyên bố, mỗi thợ săn đều có nghĩa vụ phối hợp mệnh lệnh hành động.
Bởi vì một khi có mệnh lệnh thế này được tuyên bố tức là đã xảy ra chuyện lớn!
...
Ba ngày trước, trung tâm thành phố Hóa Sơn.
Trên rìa nóc nhà của một tòa cao ốc, một người đàn ông trắng nõn mặc áo sơ mi màu tím đứng đó, gió lạnh thổi bay tóc hắn, làm nụ cười trên mặt hắn trông lại càng điên cuồng hơn.
Hắn, chính là Ngô Vọng.
"Mày nói đi, tại sao bọn mày cứ bám lấy tao không tha hả, tao chỉ thích chơi trò chơi mà thôi, mọi chuyện khác đều không liên quan tới tao, nhưng bây giờ bọn mày đã không cho tao chơi, thế thì tao phải hất bàn thôi."
"Hừ... ý chí của Cổ Thần Ensuk không thể làm trái, cuối cùng mày cũng sẽ bị mang tới đất nước của Thần mà thôi, đừng giãy giụa nữa, đây đã là an bài ở số mệnh!" âm thanh yếu ớt từ sau lưng Ngô Vọng truyện tới, làm vẻ mặt của hắn ngày càng dữ tợn hơn.
Ngô Vọng xoay người lại, gầm nhẹ với chủ nhân của âm thanh kia: "An bài của số mệnh? An bài của số mệnh khốn kiếp!"
"Loại số mệnh này chẳng qua chỉ là cái cớ mà những kẻ ngu muộn bịa ra cho sự bất lực của mình mà thôi, trên thế giới này trước nay chưa từng tồn tại số phận, bản chất của hết thảy vốn chính là hỗn loạn và điên cuồng!"
"Nhân loại ngu xuẩn..."
Chủ nhân của âm thanh kia là một người cá bị trói trên ngọn tháp nhọn trên mái nhà, trên người chồng chất vết thương, thực lực của người cá này là cấp Tai Nạn!
Ở dưới thân chất đống xác quái vật thủy sinh, có xác còn mới, có xác đã hư thối.
Người cá duy nhất còn sống sót thì hơi thở cũng đã rất yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắt đứt hoàn toàn.
Ngô Vọng nhìn con cá này mỉa mai nói: "Tao ngu... tao ngu nên tao còn sống, còn có thể sống rất lâu nữa, nhưng bọn mày thì phải chết!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo